Cô gái xinh đẹp thành phố nuôi mộng giúp đỡ nhà nông
Không giống như các phương pháp truyền thống, điêu khắc mỡ Hypebol hướng đến sự cân bằng hoàn hảo của từng đường nét trên cơ thể. Thay vì chỉ tập trung vào việc loại bỏ mỡ thừa, kỹ thuật này nhấn mạnh vào việc định hình và tạo form, giúp cơ thể trở nên thanh thoát nhưng vẫn đầy đặn ở những vùng cần thiết.Công nghệ Hypebol sử dụng mỡ tự thân đã qua xử lý để đảm bảo chất lượng tế bào mỡ tốt nhất, giúp tăng tỷ lệ sống của mỡ cấy, tránh biến chứng và mang lại hiệu quả lâu dài. Đây chính là sự kết hợp giữa khoa học y khoa và tinh hoa nghệ thuật - tựa như những người thợ thủ công tỉ mỉ điêu khắc từng đường nét, tạo ra vẻ đẹp cân đối, tự nhiên và bền vững.Triết lý Cân bằng động không chỉ nằm ở sự hài hòa thẩm mỹ, mà còn là sự an toàn cho khách hàng. Mọi quy trình điêu khắc mỡ Hypebol đều tuân thủ chặt chẽ các tiêu chuẩn y khoa quốc tế, đảm bảo mang lại kết quả tự nhiên, không gượng ép nhưng vẫn tôn vinh nét đẹp cá nhân của mỗi khách hàng.Đây chính là giải pháp thẩm mỹ tối ưu dành cho người phụ nữ hiện đại - những người yêu thích vẻ đẹp trẻ trung, thanh thoát nhưng vẫn đầy sức sống và năng động. Hãy để nghệ thuật điêu khắc mỡ Hypebol giúp bạn chạm tới vẻ đẹp cân đối hoàn mỹ!Phụ huynh TP.HCM thăm bếp ăn bán trú kiểu Nhật, ăn cơm cùng con
Trong các vở diễn, khi Bình Tinh - Thái Vinh xuất hiện, khán giả vỗ tay không ngớt cho từng phân cảnh. Đây là một hiện tượng thật hiếm thấy trong tình hình sân khấu cải lương đang gặp khó như hiện nay.
Hải Phòng: Đăng tin sai sự thật trên Facebook, nam thanh niên bị phạt 10 triệu đồng
Bí thư T.Ư Đoàn Nguyễn Minh Triết đánh giá cao sáng kiến và nỗ lực của Ban biên tập Báo Thanh Niên vượt qua khó khăn của đại dịch Covid-19 để tạo ra một sân chơi ý nghĩa cho đông đảo thanh niên và 2,4 triệu sinh viên Việt Nam trong và ngoài nước: “Giải bóng đá Thanh Niên Sinh viên Việt Nam ra mắt vào thời điểm hết sức đặc biệt quan trọng, khi chỉ còn 1 tuần nữa chúng ta sẽ tổ chức Đại hội Đoàn toàn quốc lần thứ XII. Đây cũng là sự kiện chính trị rất lớn của thanh niên Việt Nam, trong đó có sinh viên, khẳng định những phong trào, chương trình, đề án để phát triển thanh niên trong 5 năm tới. Trong các nội dung đó, rèn luyện phát triển thể chất cho thanh niên, sinh viên cũng là một trong những trọng điểm của đại hội. Cũng vào tầm này năm 2023 chúng ta sẽ tổ chức đại hội sinh viên toàn quốc, sau khi đã hoàn thành mùa giải đầu tiên của giải bóng đá Thanh Niên Sinh viên Việt Nam. Qua đó, chúng ta sẽ tiếp tục tính toán để phát triển hơn nữa các hoạt động TDTT cho sinh viên.
Bị phạt 7,5 triệu đồng vì đăng tin xúc phạm công an trên Facebook
Tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được in năm 1978 ở NXB Tác phẩm mới. Đây là tập thơ đầu tay tôi viết suốt 5 năm ở chiến trường, từ lúc mới đặt chân lên Trường Sơn. Năm 1977 tôi được in tập trường ca đầu tiên Những người đi tới biển (NXB Quân đội Nhân dân). Cái viết trước lại được in sau, nhưng tôi vui lắm, vì tới năm 1978 tôi mới có hai tác phẩm này. Hồi đó, được in, được trả nhuận bút, là sướng lắm rồi.Nhưng năm 1978 tôi gặp một tai nạn giao thông rất nặng, phải nằm bệnh viện từ mùa thu năm 1978 tới mùa hè năm 1979. Chuyện tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được Hội đồng chấm giải thưởng Hội Nhà văn VN xem xét, tôi hoàn toàn không biết. Hồi đó, thông tin là điều ai cũng muốn mà không có.Mùa thu năm 1979, tôi rời Trại sáng tác Quân khu 5, từ Đà Nẵng chuyển về Quy Nhơn, từ anh chàng trung úy chuyển thành một cán bộ dân sự, tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Trên vai một ba lô về Quy Nhơn, tôi tấp ngay vào căn phòng 12 m2 Báo Nghĩa Bình phân cho vợ tôi. Thế là có một gia đình, lại có nhà ở, dù nhà "nắng dột nắng mưa dột mưa" nhưng với vợ chồng tôi, thế cũng là quá ổn.Về Quy Nhơn ít ngày, tôi mới biết mình được giải thưởng Hội Nhà văn, do đọc báo thấy in tin này. Chỉ biết vậy thôi chứ cũng chưa biết thêm tin gì. Tôi vui, dĩ nhiên, nhưng niềm vui cũng không hề ồn ào, vui vậy thôi.Sau đó ít lâu tôi nhận được thư Hội Nhà văn thông báo chính thức mình được giải, đây là giải thường niên của Hội Nhà văn VN, nhưng được tổ chức xét thưởng và trao lần đầu. Có hai giải, giải thưởng thơ và giải thưởng văn xuôi. Tôi nhớ, có hai tác giả nhận giải văn xuôi, nhưng bây giờ không nhớ tên tác giả, vì đã 46 năm rồi còn gì.Nếu chỉ được nhận giải thưởng, cả nhận tiền thưởng, thì cũng chưa có chuyện gì đáng nói. Phải mấy năm sau, hình như vào năm 1982 - 1983 gì đó, nhà văn Nguyễn Thành Long, quê Quy Nhơn, ông về công tác và thăm mẹ mình, người mẹ tảo tần bán tạp hóa ở chợ Lớn Quy Nhơn, ông gặp và tới nhà tôi chơi, anh em tâm sự, ông kể tôi nghe, tôi mới biết chuyện. Thì ra, tôi có được giải thưởng này cũng không hề dễ dàng. Nhà văn Nguyễn Thành Long là thành viên Hội đồng chấm giải, từ sơ khảo tới chung khảo, nên "rành sáu câu" chuyện xét giải này. Ông kể, ở vòng chung khảo, tập thơ tôi đã may mắn lọt vào, nhưng bấp bênh lắm. Vì chỉ còn hai tập thơ, hai tác giả ở vòng cuối cùng này, và hai chọn một. Tôi phải đối đầu với một "cây đa cây đề" thơ Việt Nam, là nhà thơ Huy Cận.Ông Huy Cận có tập thơ Ngôi nhà giữa nắng in ở NXB Văn học năm 1978. Tôi thì chỉ có một dấu chân nhỏ bé qua trảng cỏ hoang dại, coi bộ chuyện này là "trứng chọi với đá" rồi. Tôi lúc ấy là nhà thơ trẻ, nếu bị "out" (loại) cũng là chuyện bình thường. Nhưng câu chuyện nhà văn Nguyễn Thành Long kể với tôi, sau đó ông đã viết thành sách, có một chi tiết không có trong sách của ông, tôi sẽ nói sau.Trong cuốn Chế Lan Viên - người làm vườn thế kỷ, ở bài Hai câu chuyện về Chế Lan Viên, nhà văn Nguyễn Thành Long viết: "Câu chuyện thứ hai thuộc về văn học, sự lựa chọn một trong hai tác phẩm về thơ của Thanh Thảo và Huy Cận (giải thưởng thơ thường niên của Hội Nhà văn VN năm 1979). Chế Lan Viên ở TP.HCM mới ra, hôm trước đã "xạc" tôi một trận không đúng phép tắc cho lắm: "Huy Cận dạy Thanh Thảo chứ Thanh Thảo dạy Huy Cận à?".Vấn đề này hôm sau chuyển vào cuộc họp. Xuân Diệu và Chế Lan Viên nói suốt buổi, Thanh Thảo có cơ mất giải thưởng. Đến phút quyết định, Chế Lan Viên cầm tập thơ của Thanh Thảo (Dấu chân qua trảng cỏ) đứng lên và nói: "Hãy khoan, những câu thơ như những câu này, Huy Cận không viết được thật, anh Xuân Diệu ạ". Xuân Diệu đang phản bác hăng hái, bỗng trở nên hiền lành hẳn. Xuân Diệu nói: "Mà tôi không hiểu sao cái cậu Thanh Thảo ấy làm được những câu thơ như thế mà không biết".Trong câu chuyện nói riêng với nhau, anh Nguyễn Thành Long còn kể tôi nghe chi tiết này: Khi cuộc tranh luận ở Hội đồng xét giải có vẻ "bất phân thắng bại", đột nhiên nhà thơ Chế Lan Viên đưa ra giải pháp: "Tôi đề nghị mỗi thành viên Hội đồng để hai tập thơ trước mặt, xin các anh mở bất kỳ một trang trong tập thơ Huy Cận và đọc to lên, sau đó mở bất kỳ một trang trong tập thơ Thanh Thảo và đọc, chúng ta sẽ có kết luận". Sau màn đối chất thơ vừa bất ngờ vừa thú vị này, cả Hội đồng xét giải thơ đã đi tới đồng thuận, rất nhẹ nhàng. Đó là sự lựa chọn vừa công bằng vừa nghiêm túc. Người có tác phẩm được chọn trao giải rất vui, mà người không được chọn cũng chẳng buồn.Phải nói, 46 năm trước, Hội đồng chấm giải thưởng văn học của Hội Nhà văn đã lựa chọn tác phẩm ở vòng chung khảo như vậy. Các hội đồng xét giải của Hội Nhà văn chúng ta bây giờ rất nên tham khảo cách xét chọn vừa vô tư vừa thú vị này, để "không ai bị bỏ lại phía sau", dù không nhận được giải thưởng.Sau khi nhận giải thưởng mấy năm, tới năm 1983, tôi mới được gặp trực tiếp nhà thơ Xuân Diệu. Cuộc gặp gỡ bên ly bia rất vui, từ đó cho tới cuối đời, nhà thơ Xuân Diệu coi tôi như một đứa em ruột. Ông rất thương tôi, và tôi thường đi với ông về vùng quê Tuy Phước là quê mẹ của Xuân Diệu.