Phạm Băng Băng tái xuất tại tuần lễ thời trang Paris, lộng lẫy ngồi cạnh Anna Wintour
Sáng 6.2, bác sĩ Đinh Hồng Thảo, Phó khoa Cấp cứu (Bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Nam), cho biết các bác sĩ vừa kịp thời cứu sống bệnh nhân lớn tuổi ngưng tim ngưng thở do sốc phản vệ.Sau thời gian dài theo dõi, điều trị hiện sức khỏe bệnh nhân đã ổn định và sẽ cho xuất viện trong sáng cùng ngày.Trước đó, lúc 8 giờ 45 phút ngày 27.1 (tức 28 tết), khoa Cấp cứu (Bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Nam) tiếp nhận bệnh nhân Kiều Văn T. (70 tuổi ở xã Tam Đàn, H.Phú Ninh, Quảng Nam) được người nhà đưa vào cấp cứu trong tình trạng tím tái toàn thân.Sau khi tiếp nhận bệnh nhân, nhân viên y tế phát hiện ra tình trạng nguy kịch nên báo động cả kíp trực cùng cấp cứu giá nhanh thấy bệnh nhân đã ngưng tim ngưng thở hoàn toàn, tím tái toàn thân, đồng tử hai mắt giãn 3,5 mm không đáp ứng ánh sáng.Khai thác tiền sử, bệnh sử thì bệnh nhân đã có tiền sử dị ứng nhiều loại thuốc tây; lần này bị ho, sốt nên tự mua vài loại thuốc uống ở nhà, sau uống một lúc thì ngứa ngáy toàn thân, mệt, khó thở, choáng váng nên được người nhà đưa đến bệnh viện. Tuy nhiên, trên đường đi bệnh nhân diễn biến ngưng tim ngưng thở.Xác định đây là trường hợp phản vệ độ IV do thuốc (là mức độ nặng nhất theo phân loại hiện hành).Mặc dù hôm đó khoa Cấp cứu rất đông bệnh nhân do các phòng khám đã nghỉ tết theo lịch nhưng với phương châm "còn nước còn tát", toàn bộ kíp trực từ bác sĩ đến điều dưỡng đều tập trung cấp cứu bệnh nhân này.Tất cả các phương pháp hồi sức cấp cứu từ ép tim ngoài lồng ngực, đặt ống nội khí quản, thở máy xâm nhập, truyền dịch, tiêm Adrenalin theo phác đồ... đều được sử dụng nhịp nhàng, khẩn trương, chính xác. Sau hơn 1 giờ đồng hồ cấp cứu liên tục, bệnh nhân có mạch và huyết áp ổn định.Qua đây, các bác sĩ Thảo cũng khuyến cáo những người có cơ địa dị ứng, nhất là đã có một lần dị ứng thuốc thì nên ghi lại loại thuốc đã dị ứng và hết sức thận trọng khi sử dụng thuốc hoặc thức ăn, tốt nhất nên tới bệnh viện để được tư vấn và có sự theo dõi sát của nhân viên y tế.Ngoài ra, trong trường hợp không thể đến bệnh viện thì khi đi mua thuốc phải nói cho người bán biết những loại thuốc mà mình dị ứng, quá trình sử dụng nếu có biểu hiện gây khó chịu hoặc có một trong các triệu chứng như trên phải tới ngay cơ sở y tế gần nhất để được xử trí kịp thời.Người dân đổ xô đi lễ hội cam Vân Đồn
Trước thông tin trên, Cục An toàn thông tin khuyến cáo người dân nếu sử dụng giao dịch qua tài khoản ngân hàng cần lưu ý kỹ hóa đơn chuyển khoản, không giao hàng hóa cho bất kỳ ai khi chưa nhận được tiền trong tài khoản ngân hàng, kể cả khi kẻ gian cung cấp hình ảnh đã chuyển khoản thành công. Ngoài ra, hình ảnh "giao dịch thành công" bị làm giả có một số đặc điểm khác với hình ảnh từ ngân hàng chính thống về màu sắc, phông chữ, thời gian…
Hủ tiếu Mỹ Tho thân thương niềm nhớ
Ngày 7.3, Công an TP.HCM đang củng cố hồ sơ, xử lý 2 nhóm thanh niên "hỗn chiến" gây náo loạn trên đường Ung Văn Khiêm.Trước đó, khoảng 19 giờ 30 ngày 2.3, một nhóm 5 thanh niên chở nhau trên 3 xe máy chạy trên đường Ung Văn Khiêm (P.25, Q.Bình Thạnh). Trên đường đi, nhóm này được cho là chọc ghẹo 2 thanh niên khác. Bực tức, 2 thanh niên đuổi theo, chặn đầu xe và lao vào đánh nhau với nhóm 5 thanh niên. Trong lúc đánh nhau, nhóm 2 thanh niên thất thế, bị nhóm 5 thanh niên dùng ghế (của quán ăn bên đường) liên tục đập vào người.Vụ "hỗn chiến" làm một số người bị thương nhẹ và một số tài sản bị hư hỏng, nhiều người đi đường khiếp vía, giao thông qua khu vực bị ảnh hưởng.Nhận tin báo, Công an P.25 nhanh chóng có mặt đưa nhóm này về trụ sở lấy lời khai, trích xuất camera an ninh để làm rõ.Công an xác định nhóm 5 thanh niên gồm: L.H.A.Q, V.H.N, N.T.P, L.T.N và N.H.G.N (cùng 17 tuổi); còn nhóm 2 thanh niên là N.Q.T và N.N.G.B (cùng 16 tuổi). Đại diện UBND P.25 cho hay, vụ việc tác động xấu đến tình hình an ninh trật tự, gây dư luận xấu. Hành động của nhóm thanh niên có dấu hiệu của tội gây rối trật tự công cộng.Sau đó, Công an P.25 đã lập hồ sơ, bàn giao 7 người cho Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP.HCM tiếp tục điều tra, làm rõ, xử lý theo quy định.
Khi được hỏi có biết đến quy định mức lương được trả khi làm việc ca đêm hay không? Thanh Vân tỏ ra khá bất ngờ. Vân cũng không biết có quy định này.
Nhà trường và doanh nghiệp nên chung tay để sinh viên ‘bớt khó’
Lần đầu tiên tôi biết về mẹ hình như là lúc lên 4, khi đó ba vừa tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp 1 ở Hà Nội về. Đó cũng là lần đầu tiên ba gặp đứa con gái thứ 2 là tôi.Sáng hôm đó, hình như mẹ lúi húi trong bếp, ba bế tôi xuống hỏi: "Em cho ba con anh ăn gì?". Tôi đòi ăn khoai, là hai củ khoai hôm trước ba nói để sáng mai hẵng ăn. Mẹ nói con ăn cơm đi, mẹ ăn khoai rồi. Tôi khóc ăn vạ. Ba bế tôi lên vai nói ra vườn hái cam. Mẹ nhìn theo hai cha con rồi nói: "Có ba về là nhõng nhẽo quá, ở nhà với mẹ có thế đâu…".Tôi không thể nào diễn tả được ánh mắt ấy, chỉ là sau này nhớ lại, ngẫm nghĩ thì hiểu rằng: Đó là lời của một người vợ, người mẹ hạnh phúc.Ba mẹ cưới nhau xong thì ba đi bộ đội rồi giải ngũ, học tiếp cấp 3. Ba bắt đầu ra Hà Nội học đại học thì mẹ có bầu tôi. Trong bốn năm xa cách ấy là bom đạn, thiếu thốn, mẹ một mình làm ruộng, nuôi hai con và chăm sóc ba mẹ chồng. Chừng ấy năm tháng xa chồng của một người vợ trẻ hẳn không ít khó khăn và cả đau khổ. Nhưng, khi có thể dựa đỡ vào chồng, dù chỉ là dỗ đứa con gái hờn dỗi, với mẹ đó là khoảnh khắc hạnh phúc vỡ òa. Cái cảm giác hạnh phúc trên khuôn mặt, ánh mắt mẹ rõ ràng đến nỗi 55 năm sau, tôi vẫn nhớ như in, như thể xem lại một cảnh phim ấn tượng.Mùa đông đầu tiên sau khi đi làm, ba mua cho mẹ một cái áo bông chần màu đen láng mượt. Với quê miền Trung thời đó, chiếc áo là của hiếm. Khi ba đang ở nhà, lúc nào mẹ cũng mặc. Hôm đó, trời lạnh lắm, đi cấy về, mẹ khoe với ba: "Bữa ni ở ngoài đồng ai cũng khen áo đẹp, các chị ấy nói cả làng ni, chưa có ai được chồng mua áo đẹp cho như vậy".Mẹ cười, mắt lấp lánh. Người ta hẳn sẽ hạnh phúc tận cùng khi chỉ yêu, hiến dâng, không chờ đợi, không đòi hỏi và khi được trao đền, thì cảm giác như đó là quà tặng vô giá.Ba tôi đi công tác xa, năm thì mười họa về nhà một bữa. Mỗi lần ba về, trong nhà như có tiệc. Mẹ nấu cho ba những món ngon nhất mà quanh năm mấy mẹ con chẳng mấy khi được ăn. Có con lợn nuôi mấy tháng chờ tết cân cho mậu dịch để lấy lụa, bột mì, ba đòi làm thịt, mẹ đồng ý luôn. Cứ tưởng ba chỉ lấy bộ lòng ăn rồi để các thứ còn lại cho mẹ bán, ai dè ba nói: "Chia ra từng các phần nhỏ, biếu hết bà con quanh nhà".Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Mẹ làm theo, nét mặt rất vui.Có cái ao trước cửa nhà, mẹ thả cá để cuối năm thu hoạch. Ba về bất chừng, gọi người tát nước, bắt cá chia cho cả xóm, mẹ cũng chiều ý ba. Các dì tôi nói: "Mạ mấy đứa yêu và chiều chồng vô điều kiện".Mẹ ốm, đi viện đâu hơn tháng thì về nhà. Làng xóm tới thăm rất đông, ai mẹ cũng quay mặt ra chào, cố tiếp chuyện giữa những cơn đau. Duy chỉ có chị cả tôi ôm đứa em út lúc đó mới 10 tháng tuổi tới thì mẹ quay mặt vào vách. Bà nội tôi nói: "Các con để cho mẹ nghỉ". Sau này, khi mẹ mất lâu lâu, bà giải thích với tôi: "Lúc đó mẹ con sợ em nó nhớ ra mẹ rồi vài bữa nữa, không còn mẹ, em nó khóc, bà cháu mình không dỗ được".Mẹ là vậy, kể cả khi sắp rời cõi đời, vẫn chỉ nghĩ cho người khác.Sau này, gặp những chuyện này kia, đôi khi tôi sững lại, tự hỏi: "Nếu là mẹ, bà sẽ xử lý thế nào nhỉ?". Và khi đã lội qua nhiều năm tháng và đường đất cuộc đời, tôi tìm được câu trả lời chung cho nhiều tình huống: Mẹ đã nghĩ và làm như tính cách trời sinh, mọi sự đều nghĩ cho người khác, sống cho người khác. Mẹ cũng không có cơ hội chiêm nghiệm như thế là đúng hay sai, bởi bà đã ra đi khi chưa kịp nhìn lại…Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Và những đứa con của mẹ cũng hạnh phúc mỗi khi nhớ về người.