Khi thầy cô bị... bắt nạt
Theo kế hoạch, đội tuyển Thái Lan chia làm 2 tốp, có mặt tại sân bay Nội Bài vào tối 31.12 để chuẩn bị cho trận chung kết lượt đi với đội tuyển Việt Nam trên sân Việt Trì (Phú Thọ). Theo tìm hiểu của Báo Thanh Niên, Suphanat Mueanta không thể di chuyển cùng đồng đội do đang điều trị tại bệnh viện. Anh sẽ bay sang Việt Nam vào ngày 1.1, tức chỉ trước trận chung kết lượt đi 1 ngày. Suphanat đã bị sốt trước trận bán kết lượt về với đội tuyển Philippines. Vì thế, anh chỉ được HLV Masatada Ishii tung vào sân khi 2 đội bước vào hiệp phụ. Dù không có thể trạng tốt nhất, Suphanat vẫn thi đấu tốt và sắm vai người hùng của bầy "Voi chiến" khi ghi bàn thắng quyết định, ấn định tổng tỷ số 4-3 cho nhà đương kim vô địch. Khi chưa khỏi bệnh hoàn toàn và không đạt thể trạng tốt nhất, gần như chắc chắn Suphanat sẽ không thể ra sân từ đầu trong trận chung kết lượt đi với đội tuyển Việt Nam. Nếu đội tuyển Thái Lan gặp bất lợi, anh có thể được vào sân trong hiệp 2. Đây chắc chắn là một tổn thất lớn của "Voi chiến" bởi Suphanat đang là cầu thủ chơi hay nhất đội từ đầu giải với 5 bàn thắng và 4 kiến tạo. Tuy nhiên, đây chưa phải là tổn thất duy nhất của đội tuyển Thái Lan. Tiền đạo mục tiêu số 2 trong tay HLV Ishii là Teerasak Poeiphimai dính chấn thương gân khoeo trong trận bán kết lượt về với Singapore. Anh dự kiến phải nghỉ thi đấu hơn 2 tuần nên chắc chắn vắng mặt trong cả 2 lượt đấu với đội tuyển Việt Nam. Ở AFF Cup 2024, Teerasak là phương án dự phòng cho Patrik Gustavsson nhưng cũng kịp ghi 3 bàn. Bạn có thể chọn 1 mục. Bình chọn của bạn sẽ được công khai.Việt Nam thắng Thái LanViệt Nam hòa Thái LanViệt Nam thua Thái LanAsean Mitsubishi Electric Cup 2024 được trình chiếu trực tiếp và trọn vẹn trên FPT Play, tại: http://fptplay.vnTân HLV Patrick Vieira ‘tấn công’ Man City và Arsenal để tiếp viện cho Crystal Palace
Phía Công ty cổ phần dịch vụ Du lịch Đà Lạt nói gì?
Đà Nẵng ra quân Tháng Thanh niên ‘vì cuộc sống cộng đồng’
Trưa 7.2.2025 (tức mùng 10 tháng giêng), trời nắng như đổ lửa. Bên các vỉ nướng, các tiểu thương ở phố cá lóc nướng mướt mồ hôi chuẩn bị bán cho khách ngày vía Thần tài. Cá lóc nướng thường được dùng trong các nghi lễ cúng Thần tài. Người dân tin rằng cá là biểu tượng cho sự sinh sôi, sẽ giúp cầu mong tài lộc, may mắn.Vì thế cứ đúng ngày 10 tháng giêng, người dân lại tìm đến đường Tân Kỳ Tân Quý mua cá lóc nướng như một hoạt động không thể thiếu trong ngày cúng Thần tài. Mới hơn 12 giờ trưa, tiệm cá lóc nướng của ông Nguyễn Trung đã bán gần hết cả tấn cá. Ngoài đường nắng nóng như đổ lửa, trước mặt là vỉ nướng rực than hồng, các thợ nướng vẫn tất bật cho những mẻ cá cuối cùng. Nhập về cả tấn cá nhưng theo anh Thảo, lượng cá này vẫn ít hơn mọi năm khá nhiều. Kinh tế khó khăn, sức mua giảm khiến những tay bán cá nướng lâu năm không dám nhập nhiều.Ngay cả bà Nguyễn Thị Cúc - chủ tiệm cá "Cúc bụi" với 23 năm kinh nghiệm - cũng rén tay chỉ dám nhập theo mớ, bán hết mới nhập thêm. Theo chia sẻ của các tiểu thương phố cá lóc nướng, dọc đường Tân Kỳ Tân Quý (quận Tân Phú, TP.HCM) có khoảng 6 tiệm bán cá lóc nướng lâu năm. Riêng vào ngày vía Thần tài sẽ có thêm vài tiệm mới mọc lên, thường sẽ lấy sỉ bán đúng một ngày là nghỉ. Sức mua giảm đều, nhiều chỗ ế ẩm người bán thảnh thơi bấm điện thoại giết thời gian.
"Ở Q.Gò Vấp có tuyến đường Quang Trung, chợ Hạnh Thông Tây nổi tiếng là kinh doanh quần áo, phụ kiện, giày dép, túi xách. Rất nhiều người đổ về cuối tuần để mua sắm, vui chơi. Nhưng thời gian gần đây, mình thấy rất buồn vì chứng kiến nhiều tiểu thương kinh doanh ế ẩm, chủ cửa hàng quần áo liên tục trả mặt bằng. Không biết đến bao giờ thì mới thấy lại cảnh nhộn nhịp mua sắm quần áo, khách ra vô liên tục tại các cửa hàng thời trang...", anh Minh nói.
TCL công bố loạt sản phẩm gia dụng thông minh mới tại Việt Nam
Phía trước tay lái chồng ly nhựa cao nghệu, chai nước đường, ca hạt trân châu, nước uống, bịch nylon... Một lần, tôi ghé mua đứng lại hơi lâu và nghe câu chuyện của chị.Trước kia chồng chị làm thợ hồ, bị té gãy tay phải bắt 6 con ốc vít, thấy vợ bán đậu hũ cực quá, tay chưa lành hẳn anh đã đi làm trở lại mong chia sẻ bớt phần nào cho vợ. Vì đi làm sớm, cái tay như bị "chênh", xương nhô lên nhói nhức mỗi khi trở trời. Không có tiền để mổ, coi như cam chịu. Sinh con muộn, con gái năm nay học lớp 12, tiền học thêm, học phí ở trường... Mình chị cáng đáng hết.27 năm gánh đậu hũ đi bán khắp nơi, vừa gánh vừa chạy. Mỗi ngày đi về cả chục cây số là bình thường. Qua năm thứ 28, một lần chị đang gánh bị ngã khuỵu, hai cái vai đau khủng khiếp. Đi bệnh viện bác sĩ không cho gánh nữa, bảo rằng, dây thần kinh bị chèn ép, nếu tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến vận động.Mấy cô khách quen thấy vậy cho chị tiền mua chiếc xe đạp.Đi từ sớm đến trưa mới về nhà, nghỉ ngơi một chút rồi nhồi bột năng làm trân châu. Mỗi ngày làm 3 ký bột, nhờ có cô em phụ giúp nên đỡ phần nào.Nửa đêm người ta chưa ngủ thì hai chị em thức dậy nấu đậu đến sáng mang đi bán luôn. Lúc này bán chậm, nhiều hôm 2 giờ chiều mới hết. Vừa rồi đám giỗ mẹ mà không có tiền về Quảng Ngãi, ngồi buồn nhớ mẹ không kìm được nước mắt.Tôi không biết an ủi chị thế nào, mỗi lời nói của tôi, không khéo có thể làm chị buồn, tủi phận hơn. Chị hé vai áo cho tôi xem hai cái hõm sâu đều hai bên, dấu vết 27 năm gánh đậu hũ. Nhìn hai dấu sẹo lõm trên vai của chị, tôi chỉ biết thở dài, nó đã kể hết câu chuyện một đời vất vả, lam lũ từ khi bỏ xứ vào Sài Gòn làm ăn.2. Mỗi lần có dịp ra khu ẩm thực đối diện chợ Nguyễn Văn Trỗi, tôi hay ghé ăn chén đậu hũ, nghe chị bán đậu kể chuyện đời.Câu chuyện giữa chúng tôi luôn dông dài.Hồi lấy chồng đến khi có con, chị không có công việc làm ăn ổn định, chỉ đi bó bông điệp bán cúng rằm, mùng một. Một người hàng xóm rủ chị vào Sài Gòn làm ăn.Chị nhớ như in đó là ngày 23 tháng giêng năm chị 26 tuổi, chị hàng xóm dẫn ra chợ Bà Chiểu sắm cho đôi gióng bằng mây, cái rổ đựng lò bằng tre.Trước chị bán ở bờ kè đắt lắm, nhưng rồi đau lưng gánh đi không nổi nên chọn ngồi ở hẻm này đã 26 năm rồi. Khách ăn thời còn sinh viên, ra trường về quê làm việc, lập gia đình. Đến đời con cái họ vào Sài Gòn học cũng đến đây ăn đậu hũ.Hồi còn gánh đi bán dạo đau vai lắm. Đòn gánh vừa chạm vào vai là đau nhói, nhưng một lúc, vai nóng lên cảm giác hết đau. Chiều về, chỗ gánh bị lở ra phải bôi thuốc. Vết thương se mặt lại, êm được buổi tối. Ngày mai gánh thì nó lở tiếp... Vai áo phải may đệm mấy lớp mút mềm bên trong. Bây giờ còn để lại hai cái hõm sâu trên vai, rờ vào thấy lợn cợn như thịt bị nát. Chị bảo tôi lấy tay ấn xem, quả đúng vậy, ở hai chỗ lõm, bên trong đầy các hạt lộm cộm.Có rất nhiều gánh, xe đẩy, xe đạp đậu hũ trên khắp đường phố Sài Gòn. Tôi không biết có bao nhiêu gánh đậu hũ lõm vai đưa con vào đại học, giúp đỡ người ở quê, tích lũy khi về già... Người miền Trung cần cù chịu khó, Sài Gòn là vùng đất rộng mở, hết thế hệ này đến thế hệ khác tìm đến nối tiếp cuộc mưu sinh xa xứ!
