Bất ngờ miền Tây nắng nóng vượt Đông Nam bộ, vì sao?
Trong thời gian 14 ngày vừa qua, ban tổ chức đã tạo mọi điều kiện ăn ở, sinh hoạt để các tác giả yên tâm sáng tác. Các nhà văn lớn tuổi như Lại Văn Long, Nguyễn Thị Ngọc Hải, Nguyễn Hiệp, Nguyễn Trí... đã bày tỏ sự ngạc nhiên và cảm ơn trước khâu chuẩn bị chỉn chu, tận tâm của ban tổ chức để các tác giả có thể "toàn tâm toàn trí" cho việc viết lách.Nhận định Ngoại hạng Anh, Leeds vs Liverpool: Đoàn quân đỏ thoát cơn đau đầu
Từ đầu năm đến nay, cơ quan điều hành đã thực hiện 14 kỳ điều chỉnh giá xăng dầu, trong đó có 9 kỳ tăng đồng loạt, 4 kỳ giảm giá, 1 kỳ giảm giá xăng tăng giá dầu.
Hội chị em làm chuyện... ngược đời, chờ tàu cá về gọi 'O ơi! Qua lấy rác'
Theo thông tin của Cục Tần số vô tuyến điện, Bộ Thông tin và Truyền thông, trên thế giới, việc quản lý đăng ký flycam/drone cấp phép bay và cấp chứng chỉ vận hành drone được giao cho Bộ Cơ sở hạ tầng, Giao thông và Du lịch (Hàn Quốc, Nhật Bản); Cục Hàng không dân dụng (Trung Quốc, Indonesia, Mỹ, EU). Trong đó hầu hết các nước quy định các flycam/drone trên 250g đều phải được đăng ký và phải có giấy phép bay và chứng chỉ vận hành.
Các bậc phụ huynh học sinh cũng không đứng ngoài cuộc với công tác xã hội trong nhà trường khi trực tiếp tham gia những hoạt động trải nghiệm cùng con em mình. Đó là tham gia những diễn đàn, các buổi trò chuyện cùng thầy cô để tạo mối liên hệ mật thiết với nhà trường và quan trọng hơn hết là hiểu con em mình thêm để chung tay cùng giáo viên trong việc giáo dục học sinh. Những nguồn tài trợ đúng đối tượng để giúp các em phát triển năng lực và phẩm chất cá nhân chính là minh chứng đích thực trong công tác xã hội tại đơn vị.
Người phụ nữ 'không tuổi' của buôn làng
Cô Lan dạy vật lý lớp chuyên văn của tôi ngày ấy thật sự rất đẹp, đẹp lắm ấy. Hồi đấy cô để tóc hơi xoăn, hôm thì cô để xõa xuống vai, đung đưa theo bước đi; hôm thì cô quấn tóc lên. Cổ cô trắng, đẹp.Tôi nhớ cô trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất tươi, lúc nào mắt cô cũng cười. Cô thường đi giày cao gót cỡ 10 cm mà toàn gót nhọn. Suốt mấy năm cấp 3, cô là cô giáo đẹp nhất trong mắt tôi.Khi cô mở lớp dạy nhảy ở trường, 1/3 lớp tôi rủ nhau đi học mỗi tuần 3 buổi chiều. Vì nhiều lý do, tôi và nhiều bạn không thể đi học nhảy ở lớp của cô, nhưng đám bạn tôi chơi thân đều đi học. Thế là vào mỗi giờ ra chơi, chúng tôi dạy lại nhau.Này là điệu foxtrot, quickstep chân phải nhanh như máy khâu… Này là điệu rock-and-roll tay xoay đều đẩy nhau xoay tròn… Này là điệu valse dặt dìu êm ái… Lớp toàn con gái ư? Không sao, có mấy đứa học bước chân nam, rồi chỉ cho mấy đứa khác. Không cần bật nhạc, chúng tôi thay nhau đếm nhịp: một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám. Hai, hai, ba, bốn, năm, sáu… Vui vẻ quên luôn cả thời gian.Rồi chuông vào lớp reo lên, chúng tôi giật mình khựng lại khi tiếng cô Lan vang lên ngoài cửa lớp: "Mấy đứa làm gì đấy? Học nhảy hả?". Cứ ngỡ cô sẽ trách móc gì đó, ai nấy chạy cuống lên về chỗ ngồi giả vờ nghiêm túc chuẩn bị học. Ngờ đâu cô gọi giật một bạn lại, rồi thong thả để cặp tài liệu đựng giáo án lên bàn giáo viên, lại thong thả bước xuống khỏi bục giảng đứng cạnh cô bạn đó. Cả lớp ngỡ ngàng khi cô bắt đầu tự mình hướng dẫn lại bước nhảy khi nãy của cô bạn nọ. Cứ thế, hai cô trò làm mẫu đủ các bước nhảy cơ bản của điệu valse trước lớp.Tất nhiên hôm ấy chúng tôi không học đủ thời lượng tiết học. Nhưng có hề gì, cô giáo hứa lần sau học bù, học đuổi, mà kịp thời gian thì sẽ lại hướng dẫn thêm một điệu nhảy nữa. Các khái niệm cơ bản về khiêu vũ của chúng tôi được mở đầu như thế, song song với các khái niệm vật lý khô khan.Cuối năm học lớp 12, khi chuẩn bị hồ sơ du học, tôi gặp cô để xin thư giới thiệu. Tính tôi nhát nên lúng túng, cô trêu tôi "học chùa" mấy điệu nhảy của cô mãi rồi còn gì. Rồi cô hẹn ngày đưa tôi tờ giấy cô nắn nót viết và ký tên, kèm theo lời dặn "đi sang Tây học thì nhớ học nhảy lại nhé, em có năng khiếu lắm đó". Những ngày học ở Pháp, bạn bè cùng xúm lại kể chuyện trường Ams, nhiều bạn trường khác đều ngạc nhiên vì sao chúng tôi có nhiều hoạt động vui thế, trong đó có học nhảy.Về sau, tôi cũng học khiêu vũ lại, học chung với một Amser mà sau này cùng tôi về chung một nhà. Thêm nhiều kỷ niệm đẹp và thơ, nhưng lâu lâu tôi vẫn nhớ về những bước nhảy đầu tiên tôi học từ cô giáo xinh đẹp mang tên một loài hoa duyên dáng hồi ấy, lòng thầm cảm ơn cô đã khiến cho những tháng năm học trò của chúng tôi tràn đầy niềm vui.Tôi mê nhảy từ rất lâu, mê đến mức nằm mơ cũng thấy việc đi học nhảy. Sau đó, tôi đi học nhảy với thầy Hiếu cua-rơ, thầy dạy thuần cổ điển. Tôi học được 9 tháng thì bắt đầu đi dạy nhảy lớp đầu tiên ở trường Hà Nội Amsterdam. Lúc đó là năm 1992.Việc tôi dạy nhảy cho học sinh trong trường cũng có người muốn cấm. Nhưng tôi đam mê nên không từ bỏ. Tôi dạy trên lớp học, dạy ở hành lang, dạy ở đường đi ra nhà tập thể thao… Thời điểm dạy ở trường, phải đợi các thầy cô bố trí xong các lớp học, còn phòng nào trống thì các bạn khiêu vũ lẳng lặng vào, im như cá vì bị kẹp giữa hai lớp học ở hai bên. Khó khăn là thế, khổ là thế mà các bạn ấy vẫn quyết tâm để học thì phải biết nhu cầu của học sinh lúc đó về khiêu vũ lớn như thế nào.Cô Nguyễn Thị Lan (giáo viên môn vật lý, Trường Hà Nội - Amsterdam)