Hoa hậu Bùi Quỳnh Hoa tặng nước ngọt cho bà con bị hạn mặn
Theo đó, chiều 5.3, Công an xã Vĩnh Lộc A tiếp nhận trình báo của anh T.V.L (34 tuổi, quê Kiên Giang, hiện ở xã Vĩnh Lộc A, huyện Bình Chánh) về việc bị 1 nam thanh niên hành hung sau va chạm xe máy.Cụ thể, khoảng 17 giờ 45 phút cùng ngày, anh L. đang chạy xe máy trên đường Rạch Cầu Suối, khi đến trước một căn nhà không số ở ấp 14, xã Vĩnh Lộc A thì bị một nam thanh niên chặn đánh.Vào cuộc xác minh, Công an xã Vĩnh Lộc A đã mời Nguyễn Hoàng Tài (19 tuổi, ở huyện Hóc Môn), là người điều khiển xe máy, dùng tay đánh anh L. lên làm rõ. Công an đã lập hồ sơ, lấy lời khai của Tài để xử lý theo quy định.Trước đó, mạng xã hội lan truyền clip ghi lại cảnh nam thanh niên chạy xe máy chở theo nữ học sinh thì xảy ra va chạm với xe máy của người đàn ông chạy hướng ngược lại. Dù va chạm rất nhẹ, nam thanh niên chở theo nữ học sinh dùng tay đấm liên tiếp vào mặt người đàn ông va chạm xe với mình.Người đàn ông bị đánh sau đó bỏ đi vào nhà người dân. Lúc này, nam thanh niên chở nữ học sinh mới lên xe máy và rời đi.BST Varsity Jungle gây dấu ấn bởi cảm hứng thời trang ý nghĩa
Có lẽ cả cuộc đời của bà Trần Thị Thu Hương (49 tuổi, ngụ TP.HCM) sẽ không bao giờ thôi nhớ về đứa con gái bà đứt ruột cho đi gần 3 thập kỷ trước để vợ chồng Pháp nhận nuôi.Một ngày đầu năm 2025, bà Hương và chồng từ khu nhà ở tập thể gần chợ Gò Vấp đi xe máy đến một quán cà phê gần đó để gặp anh Đỗ Hồng Phúc - kiến trúc sư nổi tiếng trong việc hỗ trợ các trường hợp người nước ngoài tìm lại thân nhân ở Việt Nam hoàn toàn miễn phí.Nhiều năm nay, bà Hương và anh Phúc là những người bạn đặc biệt của nhau, khi người phụ nữ thường hỗ trợ anh chàng kiến trúc sư tốt bụng trong hành trình tìm lại thân nhân cho những trường hợp người gốc Việt được nhận nuôi.Thế nhưng không phải ai cũng biết 28 năm về trước, bà cũng từng là một người mẹ đứt ruột cho con để người Pháp nuôi để rồi không ngày nào thôi dày xé tâm can vì quyết định đó. Hẳn vì nỗi niềm trên mà người phụ nữ quyết định tham gia vào các hoạt động nhân đạo, góp phần làm nên những cuộc đoàn tụ xuyên biên giới diệu kỳ. Người mẹ vẫn nhớ như in ngày 11.8.1997, trong một lần gặp tai nạn, người mẹ sinh non vào tháng thứ 8 của thai kỳ tại một bệnh viện ở TP.HCM. Bé gái sinh ra nặng 1,8 kg, phải ở lồng kính để được chăm sóc đặc biệt.Thế nhưng hành trình mang thai và sinh con với người phụ nữ TP.HCM ngày đó không hề dễ dàng. Ở tuổi 21, bà Hương có quen với một người con trai là bạn của anh họ rồi sau đó mang thai. "Nhưng gia đình người đó không thừa nhận đứa bé, cũng cắt đứt liên lạc với tôi. Lúc đó, tôi sốc và đau khổ lắm, nhiều lúc nghĩ tới ý định hay là 2 mẹ con cùng chết, kết thúc cuộc đời. Tôi cảm thấy ê chề, xấu hổ với gia đình, hàng xóm, người thân không dám ra ngoài gặp ai!", bà Hương chảy nước mắt, nhớ lại câu chuyện năm xưa.Trải qua quá trình đấu tranh nội tâm mạnh mẽ, bà quyết định sinh con. Bé gái được mẹ đặt tên Trần Hoài Ân. Tuy nhiên vì hoàn cảnh khó có thể diễn tả hết qua một vài lời nói, bà quyết định cho con mình để người Pháp nhận nuôi, mong con được sống một cuộc đời tốt hơn. Ngày đó, bà đau khổ tột cùng, ngỡ tưởng không thể nào sống tiếp.Biết bao nỗi niềm khó lòng chia sẻ cùng ai, bà Hương trút hết cảm xúc của mình vào những trang nhật ký năm 1997. Mỗi trang viết của tuổi 21 đều mang đầy những nỗi day dứt, sự dằn vặt về quyết định cho con."Giờ đây ngồi một mình, tôi cảm thấy nhớ về con của tôi thật nhiều. Có người mẹ nào muốn xa con đâu. Chỉ cầu mong cho con được người mẹ nuôi lo cho đầy đủ và dạy dỗ cho con nên người, thế là mình đã mãn nguyện lắm rồi!", người mẹ viết vào quyển nhật ký những dòng từ tận tâm can.Những trang viết cứ vậy dày thêm, dày theo nỗi niềm đau đáu khôn nguôi của người mẹ trẻ ngày đó. Mỗi dòng nhật ký viết ra, bà Hương không nhớ đã khóc bao nhiêu lần, bao nhiêu giọt nước mắt đã thấm làm nhòe vài nét mực.Cứ như vậy, bà giữ gìn quyển nhật ký đó cẩn thận suốt hàng thập kỷ, để mãi nhắc nhớ về cô con gái mà bà luôn muốn gặp, dẫu rằng chỉ là ở trong mơ. Người mẹ mong và tin một ngày nào đó, con có thể đọc được những dòng viết này."Chưa ngày nào tôi không nghĩ về con, cả trong mơ. Tôi luôn tưởng tượng sẽ gặp được và nói chuyện cùng con gái mình, dù chỉ một lần trong đời. Tôi chỉ cần biết con bình an và hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện", bà Hương quệt nước mắt lăn dài trên gò má.Năm nay, Hoài Ân cũng đã 28 tuổi. Bà tin rằng con đang sống một cuộc đời hạnh phúc và bình an, là một cô gái xinh đẹp. "Liệu rằng con có từng nghĩ về mẹ không?", bà tự hỏi.Suốt nhiều năm qua, bà Hương thường xuyên hỗ trợ cho các trường hợp người nước ngoài, đặc biệt là người Pháp tìm thân nhân ở Việt Nam. Thông qua các thông tin trong hồ sơ, bà cùng chồng dành thời gian đi khắp nơi ở TP.HCM cũng như nhiều tỉnh thành lân cận như Bình Dương, Bình Thuận… giúp đỡ.Thông qua các "đầu mối" tìm người thân uy tín trong cộng đồng người nước ngoài tìm lại thân nhân Việt Nam như anh Đỗ Hồng Phúc, ông Huỳnh Tấn Sinh, nhiều năm qua bà đã góp phần làm nên nhiều cuộc đoàn tụ diệu kỳ.Chứng kiến những gia đình đoàn tụ xuyên biên giới, với sự góp sức của mình, người phụ nữ vừa vui, vừa hạnh phúc thay cho họ. Là người chịu nỗi đau chia cắt máu mủ ruột rà, bà hiểu được niềm vui vỡ òa của ngày đoàn tụ."Đâu đó, mình cũng có chút chạnh lòng. Nhưng việc giúp đỡ người khác cũng là cách để tôi có thể tìm lại con mình. Biết đâu trong một hồ sơ nào đó mà tôi hỗ trợ, lại chính là con gái mình thì sao", người mẹ chia sẻ.Hoài Ân ơi! Mẹ chỉ mong gặp con một lần trong đời, chỉ để biết con khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc là mẹ đã an lòng. Mẹ sẽ không làm xáo trộn cuộc sống của con. Mẹ hy vọng một ngày nào đó con sẽ tìm về…Ông Huỳnh Tấn Sinh, một người nổi tiếng trong việc hỗ trợ tìm người thân cho người nước ngoài hiện đang sống và làm việc ở Pháp cho biết bà Hương là một người rất nhiệt tình. Vì bà ở Việt Nam, nên nhiều lần đã giúp ông Sinh tìm kiếm địa chỉ thông qua các hồ sơ cho nhận con nuôi ở nước ngoài."Hương đã giúp tôi tìm thấy gia đình của mấy bạn ở nước ngoài, đặc biệt là Pháp cũng giống như con cô ấy đã đi cho làm con nuôi. Thật là tội nghiệp! Mong Hương sẽ có thể tìm thấy phép màu của đời mình!", ông Sinh bày tỏ.Ông Trần Phước Tánh (54 tuổi) là chồng của bà Hương cho biết vợ chồng ông quen biết nhau từ những năm 1995. Khi đó, ông vào quán cháo của mẹ bà Hương ở Phú Nhuận ăn rồi cảm mến luôn cô con gái của bà chủ. Thế nhưng thời điểm này, bà Hương chỉ xem ông là bạn."Ngày cô ấy mang thai, tôi đã đề nghị sẽ cưới Hương, nhận làm cha của đứa bé. Nhưng Hương nhất quyết từ chối vì không muốn lừa dối gia đình tôi. Tôi đã đồng hành cùng cô ấy vượt qua những ngày khó khăn nhất", ông Tánh bày tỏ.Sau khi bà Hương cho con, ông Tánh cũng thường xuyên tới lui an ủi, động viên tinh thần. Chính sự "mưa dầm thấm lâu", nhiệt tình của người đàn ông tốt bụng đã khiến cho bà Hương cảm động.Người phụ nữ từng viết trong nhật ký năm xưa, rằng: "Tôi không muốn quen bất cứ một người nào hết tại vì bây giờ tôi chán nản tất cả, không còn mong muốn gì nữa". Nay, chính sự chân thành của ông Tánh đã khiến bà mở lòng. Năm 2002, họ có một đám cưới đầy hạnh phúc, chính thức nên duyên vợ chồng sau 8 năm quen biết.Sau hơn 23 năm nên nghĩa vợ chồng, họ có 2 người con gái, năm nay cũng đã 21 và 16 tuổi. Con gái đầu với ông Tánh đã dần chữa lành tâm hồn và trái tim của người mẹ nhiều năm rỉ máu vì nhớ con gái Hoài Ân.Giờ đây, ông Tánh làm công nhân vệ sinh môi trường, bà Hương cũng làm vệ sinh cho một công ty ở Gò Vấp và có cuộc sống gia đình trọn vẹn. Người chồng vẫn luôn ủng hộ vợ tìm lại con gái mình."Tôi mong một ngày nào đó vợ tôi sẽ tìm được con, để thỏa lòng mong nhớ. 2 đứa con tôi cũng mong mẹ sẽ tìm được chị. Có một điều, gia đình tôi vẫn chưa biết về chuyện này sau bao nhiêu năm", chồng bà Hương chia sẻ.ThS.KTS Đỗ Hồng Phúc (ngụ TP.HCM) cũng cho biết bản thân vô cùng xúc động trước câu chuyện của bà Hương. Với anh, bà Hương là một người nhiệt tình, giúp đỡ anh trong hành trình hỗ trợ tìm thân nhân. Anh chàng mong rằng người phụ nữ sẽ tìm thấy phép màu. Các trường hợp người nước ngoài mong tìm lại thân nhân ở Việt Nam có thể liên hệ anh Phúc qua số điện thoại: 0979.283.523.
Miếng bảo vệ màn hình iPhone có còn cần thiết?
Trong những ngày mới bén duyên với công việc diễn xuất, Kim Huyền đã dùng số tiền đầu tiên mình kiếm được để mua tặng mẹ một đôi bông tai. Với nữ nghệ sĩ, đấng sinh thành đóng vai trò quan trọng, ảnh hưởng lớn đến mình. Bởi ngày bé, diễn viên Sáng đèn mắc bệnh ngặt nghèo. Điều đó khiến mẹ cô bán hết tất cả tài sản để lo cho cô. “Nên khi có được thành quả trong cuộc sống, tôi muốn dành cho mẹ đầu tiên”, cô tâm sự. Thời gian đầu khi theo đuổi nghệ thuật, Kim Huyền không nhận được sự ủng hộ từ đấng sinh thành. Bà lo lắng bởi ngoại hình và tính cách e dè của con gái sẽ khó để có thể sống với nghề. Nhưng khi nữ diễn viên chứng minh được đam mê và gặt hái được thành quả, mẹ ủng hộ Kim Huyền hoàn toàn. “Tôi đi làm có chuyện gì mẹ cũng cảm nhận được. Dù tôi không nói ra nhưng trong những ngày tôi bế tắc, mẹ luôn có cách thể hiện để tôi biết rằng luôn có mẹ ở bên cạnh mình”, nữ diễn viên Sáng đèn tâm sự. Nhắc đến quãng thời gian sang Nhật Bản du học, Kim Huyền nói sự lựa chọn nào cũng có cái được và cái mất. Nữ nghệ sĩ bộc bạch vào thời điểm bản thân không còn “lửa” trong nghề, cần một năng lượng mới, không gian mới nên cô chọn gác lại đam mê. Sao phim Sáng đèn cho biết những ngày đầu ở xứ người, cô rất háo hức. Nhưng chỉ vài tháng sau đó thì cô bắt đầu nhớ nghề, nhớ nhà và thường tự hỏi bản thân rằng không biết lựa chọn của mình có đúng hay không. Cô nói: “Cũng may mắn là tôi dễ thích nghi, không có chuyện nghĩ mình là nghệ sĩ thì không làm những công việc khác. Tôi sang Nhật vừa học vừa làm thêm, công việc đầu tiên của tôi là rửa chén cho một quán ăn. Việc đó bình thường đối với tất cả du học sinh nên tôi cũng không đặt mình là một người đặc biệt gì cả”. Nhìn lại hành trình của mình, diễn viên Kim Huyền không hối hận vì bản thân đã dám “rẽ” sang một hướng khác. Với cô, mỗi môi trường sống cho cô những trải nghiệm và sức mạnh nội tại riêng. Trong chặng đường làm nghệ thuật, Kim Huyền nhận được sự động viên của không chỉ mẹ mà còn từ người tri kỷ của mình - diễn viên Trương Minh Quốc Thái. Tính đến hiện tại, cả hai đồng hành cùng nhau hơn 20 năm, giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết. Thời điểm nữ nghệ sĩ yếu lòng, suy sụp tinh thần, nam diễn viên đã gửi tặng cô một cuốn sách để vực dậy, giúp cô có thêm năng lượng tích cực để đi tiếp.Nhắc đến Trương Minh Quốc Thái, Kim Huyền bộc bạch: “Mới đầu tôi nghĩ chỉ là người bạn bình thường làm việc chung. Từ từ, người bạn đó có những góp ý, chia sẻ về cách ứng xử của tôi. Chúng tôi trao đổi đam mê nghề nghiệp và nhận ra tư duy làm nghề lẫn tư duy cuộc sống giống nhau. Mối quan hệ đó dần thắt chặt và bất cứ những thăng trầm trong đời tôi đều có người bạn này ở bên cạnh, kể cả lúc vui hay khi bế tắc”. Kim Huyền ấn tượng với Trương Minh Quốc Thái bởi sự mạnh mẽ, điềm đạm, dù yêu nghề nhưng không tham danh vọng. “Anh ấy giống như một người anh dạy dỗ tôi. Tôi rất sợ mất đi tình bạn này, mà tôi nghĩ mình sợ hơn cả mất người yêu nữa. Nếu không còn có sự kết nối chặt chẽ với anh Thái chắc mình sẽ hơi chông chênh, mà tôi thì không muốn chông chênh”, Kim Huyền tâm sự.
Bên cạnh đó, không thiếu các giả thuyết được đưa ra nhằm giải thích sự tồn tại từ ban đầu của Rujm el-Hiri. Dù vẫn chưa chạm đến sự thật giúp giải mã bí ẩn liên quan đến quần thể đá phương Đông, báo cáo đăng trên chuyên san Remote Sensing đã loại trừ được một giả thuyết phổ biến về sự tồn tại của cấu trúc cổ xưa.Các nhà nghiên cứu bác bỏ khả năng Rujm el-Hiri là một đài quan sát thiên văn, ít nhất theo như quan điểm của đài thiên văn thời hiện đại. Lý do là mặt đất bên dưới quần thể đá đặc biệt này vẫn đang di chuyển.Mỗi năm, các đĩa kiến tạo bên dưới khu vực xung quanh Cao nguyên Golan dịch chuyển từ 0,8 đến 1,5 cm. Điều này có nghĩa Ruim el-Hiri, hiện cách bờ đông của biển Galilee khoảng 16 km, đã dịch chuyển 40 m so với điểm ban đầu trong 4.000 năm qua.Sự dịch chuyển như trên đã hoàn toàn phá vỡ sự sắp xếp thẳng hàng nguyên thủy của cấu trúc đá."Rujm el-Hiri xoay theo chiều kim đồng hồ và chuyển dịch khỏi vị trí ban đầu đến hàng chục mét", báo cáo viết. "Điều đó có nghĩa phương hướng hiện tại của các bức tường xuyên tâm và lối vào không còn như lúc 4.000 đến 2.000 năm trước công nguyên. Vì thế không tồn tại khả năng cấu trúc đá được cố ý xếp thẳng hàng với các thiên thể như đồn đoán lâu nay", báo cáo nêu rõ.Các nhà nghiên cứu kết luận Ruim el-Hiri khó có thể là đài thiên văn.Lần đầu được phát hiện năm 1968, cấu trúc đá là sự tồn tại bí ẩn và không mang theo manh mối nào có thể giải thích tại sao người xưa lại xây dựng nên quần thể này.Với đường kính 150 m, chu vi của Ruim el-Hiri trải rộng khoảng 500 m.Một quần thể quy mô như thế chắc chắn phải phục vụ mục đích đặc biệt và nhiều khả năng quan trọng. Đến nay, các nhà nghiên cứu vẫn tiếp tục tìm cách giải mã bí ẩn đằng sau Ruim el-Hiri.
Rộ tin Nga phá hủy xe tăng M1 Abrams đầu tiên của Ukraine
Phút 64, Supachok Sarachat bất ngờ có bàn nâng tỷ số lên 2-1 cho đội tuyển Thái Lan bằng cú sút từ ngoài vòng cấm trong sự sững sờ của đội tuyển Việt Nam và rất nhiều CĐV có mặt trên sân Rajamangala, vì trước đó Đình Triệu đã chủ động ném bóng ra biên khi Hoàng Đức bị đau.Trọng tài sau khi trao đổi với cả 2 BHL đã chấp nhận bàn thắng này. Nhưng như cách Supachok và các cầu thủ Thái Lan cố gắng tìm lý do cho mình, sự gượng gạo trong ăn mừng của các CĐV đã nói lên điều ngược lại. Tiếng cổ vũ tại Rajamangala từ sau bàn thắng đó đã không còn rộn ràng như trước nữa!Thái Lan đang là vua của Đông Nam Á với 2 chức vô địch AFF Cup liên tiếp, cùng kỷ lục 7 lần đăng quang. Nhưng đêm 5.1, niềm kiêu hãnh lớn lao đó đã bị tổn thương khi các học trò của HLV Masatada Ishii chọn cách đi ngược tinh thần bóng đá đẹp.Không chỉ bàn thắng bị CĐV Đông Nam Á ví như "ăn cắp", các cầu thủ Thái Lan còn thể hiện bộ mặt xấu xí với hàng loạt pha phạm lỗi, các đòn tiểu xảo nhằm gây ức chế cho các cầu thủ đội tuyển Việt Nam. Chiếc thẻ đỏ của Weerathep Pomphan chính là hình ảnh tiêu biểu cho lối chơi xấu của đội tuyển Thái Lan.Việc từ bỏ điểm mạnh là chơi bóng kỹ thuật, đã khiến đội tuyển Thái Lan phải trả giá khi không còn là chính mình. Khi Tuấn Hải đem về bàn gỡ hòa 2-2, có thể cảm nhận rất rõ các cầu thủ "Voi chiến"đã mất tinh thần.Niềm tin của Thái Lan đã bị sứt mẻ trầm trọng không chỉ vì pha đá phản lưới nhà của Pansa Hemviboon mà còn vì hạt mầm "sợ hãi" đã đâm chồi từ trước đó, trước đội tuyển Việt Nam trong muôn vàn sức ép vẫn tập trung tối đa cho việc chơi bóng.Ngay từ đầu trận đấu, trái ngược với nhiều dự đoán, HLV Kim Sang-sik đã bố trí đội hình chủ động dâng cao chơi tấn công sòng phẳng trước đội chủ nhà Thái Lan.Tinh thần không biết sợ đó đã giúp đội tuyển Việt Nam có bàn dẫn 1-0 do công Tuấn Hải, người đến với AFF Cup 2024 với đôi chân chưa khỏi hẳn chấn thương, được cất kỹ cả giải trước khi bất ngờ đá chính ở trận chung kết lượt về và trở thành người hùng.Ngay cả trong những thời khắc khó khăn nhất, khi chứng kiến Thái Lan bất chấp tất cả để có 2 bàn thắng, kể cả thiếu fair-play và đá rắn… thì các cầu thủ Việt Nam vẫn tỉnh táo để không bị cuốn theo, không trả đũa mà tập trung tối đa chơi bóng.Đặc biệt từ sau bàn thắng của Supachok, các cầu thủ Việt Nam đã có phản ứng theo cách quá tuyệt vời. Các chàng trai áo đỏ khiến Thái Lan bất ngờ, không có thái độ cay cú trả đũa như người Thái mong chờ, ngược lại là tinh thần không bỏ cuộc mạnh mẽ.Sau trận đấu, hậu vệ Ben Davis - người chơi tốt nhất bên phía Thái Lan miễn cưỡng dùng từ "thiếu may mắn" để nói về thất bại của đội nhà. Nhưng có lẽ bản thân anh cũng hiểu "Voi chiến" đã có thất bại toàn diện trước khán giả nhà.Đây không phải là lần đầu tiên Thái Lan để thua đội tuyển Việt Nam ở Rajamangala, nhưng chắc chắn nó sẽ là thất bại đáng quên nhất của họ, khi "Voi chiến" đánh mất mình trong mắt CĐV Đông Nam Á, trước bài học tinh thần thể thao từ các cầu thủ Việt Nam.Asean Mitsubishi Electric Cup 2024 được trình chiếu trực tiếp và trọn vẹn trên FPT Play, tại: http://fptplay.vn