Người lao động cung cấp nguồn tin giúp công an điều tra hàng nghìn vụ việc
Tại ngày hội, ban tổ chức đã trưng bày khu ẩm thực với sự tham gia của 11 gian hàng chuyên các món đặc sản trứ danh miền đất võ như: gié bò Tây Sơn, bánh xèo tôm nhảy, nem chả Chợ Huyện, bánh hỏi lòng heo, bún rạm, chả ram tôm đất, bánh ít lá gai, bánh cuốn, bò lụi, bánh canh, đặc sản rượu Bàu Đá…Xôi xéo - món quà sáng của người Hà Nội
Kể từ lễ phát động, Ban tổ chức cho biết có nhiều tác giả gửi đến cuộc thi không chỉ 1 mà 2, 3 tác phẩm với nhiều góc nhìn khác nhau. Có khi là câu chuyện của một người tha hương đến thành phố học tập, lập thân, lập nghiệp và thương yêu mảnh đất này hàng chục năm qua. Có khi, tác giả đưa bạn đọc vào chuyến du ký khắp các ngõ hẻm của Sài Gòn, ngắm TP.HCM từ góc phố vỉa hè, chợ quê giữa lòng thành phố đến những cao ốc chọc trời, các công trình mang tính biểu tượng. Cũng có những bài viết về những mảnh đời, thân phận, gương người tốt - việc tốt để cùng chia sẻ, nhân lên lòng nhân ái, thái độ sống tốt đẹp trong xã hội...
Ô tô chạy dàn hàng 3, hàng 4 không bị xử phạt?
Để đưa ảnh đen trắng đến gần hơn với công chúng, nghệ sĩ thị giác Phạm Tuấn Ngọc đã nhận được sự hỗ trợ của các bên, để nghệ thuật không bị bó hẹp trong việc sáng tạo mà gắn với hoạt động thưởng thức cộng đồng.
Trong lần đầu tham dự, đội Trường ĐH Công nghệ Sài Gòn được xem là ẩn số, khi họ ém quân tập luyện trong bí mật. Các cầu thủ của HLV Phạm Huy Vũ nằm ở nhóm 4 bảng E (khu vực TP.HCM), bên cạnh đội Trường ĐH Mở TP.HCM, còn có 2 đội mạnh là Trường ĐH Cảnh sát Nhân dân và Trường ĐH Ngoại ngữ - Tin học TP.HCM.Ở trận ra quân, đội Trường ĐH Công nghệ Sài Gòn đối mặt với đội Trường ĐH Mở TP.HCM đã có nhiều kinh nghiệm với 2 lần trước đều dự giải TNSV. Trong đó, ở giải lần I - 2023, đội Trường ĐH Mở TP.HCM vượt qua vòng bảng một cách nghẹt thở nhờ hơn hiệu số đối đầu trực tiếp giữa 3 đội bằng điểm. Mặc dù vậy, ở trận play-off họ đã để thua sít sao trước đội Trường ĐH Văn Lang với tỷ số 2-3, lỡ mất cơ hội giành suất dự vòng chung kết.Mùa giải lần II - 2024, đội bóng của HLV Nguyễn Quốc Cường không vượt qua vòng bảng, khi đối mặt với đối thủ có nhiều tiến bộ như đội Trường ĐH Sư phạm TP.HCM và Trường ĐH Ngoại ngữ - Tin học TP.HCM. Trong giải lần III - 2025, đội Trường ĐH Mở TP.HCM lại có duyên nợ gặp lại đội Trường ĐH Ngoại ngữ - Tin học TP.HCM cùng nhóm đấu. Nếu giải mã được tân binh đội Trường ĐH Công nghệ Sài Gòn ở trận ra quân, đội Trường ĐH Mở TP.HCM trong trận tiếp theo sẽ gặp trực tiếp đội Trường ĐH Ngoại ngữ - Tin học TP.HCM lúc 9 giờ ngày 5.1.2025 để hy vọng tiếp tục giành chiến thắng, như tỷ số 2-0 ở đầu năm 2024. Qua đó, sẽ có nhiều hy vọng lấy ngôi đầu bảng và suất dự vòng play-off. Ở lượt cuối, đội Trường ĐH Mở TP.HCM gặp đội Trường ĐH Cảnh sát Nhân dân lúc 15 giờ ngày 9.1.2025.
'Khoáng tặc' lộng hành vùng giáp ranh: Công trình cát lậu dưới sông Đu Đủ
Tôi nhớ nhà văn Vũ Bằng viết về tháng giêng như vầy: "Ai bảo được non đừng thương nước, bướm đừng thương hoa, trăng đừng thương gió; ai cấm được trai thương gái; ai cấm được mẹ yêu con; ai cấm được cô gái còn son nhớ chồng thì mới hết được người mê luyến mùa xuân". Thế mà sao mỗi lúc nghe cánh én chở tin xuân, lòng tôi tràn ngập bâng khuâng và phập phồng lo sợ.Khi tôi hiểu ra niềm vui từ những chiếc bao lì xì của mình cũng được đổi bằng những đồng tiền mở hàng của mẹ; khi tôi hiểu rằng tết đến, mẹ tôi đã phải tất tả gồng mình trong cái lạnh sắt se của cơn gió đông đang chạy KPI thổi những luồng tiếp nhau như con sóng liên hồi, thì tôi không còn hân hoan mỗi lần nắng vàng điểm lên cành mai trước ngõ.Bởi những ngày chót của năm, mẹ tôi phải làm việc bằng ba vì "Khôn ngoan đến cửa quan mới biết, giàu có đến ba mươi tết mới hay". Vất vả thế để ba ngày tết trong nhà đủ đầy thịt mỡ, dưa hành, bánh mứt. Lam lũ thế thì ban thờ mới có mâm ngũ quả đầy đặn, hương đăng ấm cúng để kịp đón ông bà về ăn tết, đón xuân.Có những lần tôi hờn trách mẹ, chiều ba mươi rồi vẫn chưa mua đồ mới, giày mới. Nhiều khi còn vùng vằng, khó chịu và vô tình nói những lời làm mẹ tổn thương. Mẹ tôi không nói gì, bà chỉ thở dài rồi lại vội vội vàng vàng với hàng tá công việc đang bu tới níu lấy mình. Tôi dại dột quá chỉ biết se sua. Tôi nào hay cả ngày hôm ấy, khi người người nhà nhà đã nghỉ việc và nô nức sắm sửa trang hoàng, mẹ tôi – và nhiều bà mẹ khác vẫn đang đổ mồ hôi nóng, mồ hôi lạnh để tranh thủ kiếm thêm tiền mua cho con vài bộ quần áo mới.Cuối ngày, khi mọi người bắt đầu chực chờ tiếng pháo nổ đì đùng điểm sáng cho đêm trừ tịch bớt đi sự tối tăm, mẹ tôi vẫn lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa, cẩn thận ủi cho tôi những bộ quần áo mới tinh. Lúc ấy, tôi đã chìm vào cơn mơ. Sáng hôm sau, tôi ngỡ ngàng. Những chiếc áo được ủi phẳng lì và những chiếc quần xếp li láng cót khiến tôi nhảy cẫng lên sung sướng và nhiều năm sau khiến tôi hối hận, day dứt. Tôi bắt đầu không ham thích tết. Nếu không xé lịch mà thời gian ngừng lại, tôi tình nguyện để những cuốn lịch cứ thế nằm im, để mẹ tôi không phải vất vả với những lo toan trong mấy ngày giáp tết.Lúc tôi thấu hiểu sự nhọc nhằn của mẹ cũng là khi tôi nhìn rõ bản chất sự luân hồi của thời gian. Làm gì có sự tuần hoàn khi mỗi năm gương mặt mẹ tôi lại thêm một nếp hằn của năm tháng. Thời gian lướt qua, lau lách trổ cờ trên tóc mẹ gieo vào lòng tôi muôn chiều bâng khuâng, khắc khoải. Mỗi bận xuân về hoa thắm, tuổi đời phai. Tuổi đời mẹ như cánh én nghiêng chao qua mùa xuân đang dần tàn úa, khẽ khàng mà xao động cả đời tôi. Tôi cứ sợ mỗi lần xuân qua rồi, mẹ tôi sẽ ngày thêm còm cõi già nua, như cội cây già đang cạn dần nhựa sống khi những cụm hoa nhỏ vẫn còn cần sự bảo bọc, chở che.Mỗi một mùa xuân đến, tôi vẫn được mẹ gửi cho những đồng tiền mừng, ôi sao mà hạnh phúc! Hạnh phúc ấy không phải là hạnh phúc của một đứa trẻ con được cho những tờ tiền mới cót. Đó là niềm hạnh phúc được nuôi lớn từ nhiều năm và mỗi ngày một lớn, tựa như cây mai trước sân mỗi một năm đều được chăm bón rồi lại trổ hoa đầy hi vọng sau giá rét. Năm trước tôi được đón xuân cùng mẹ, năm này lại được đón xuân cùng mẹ sau nỗi lo sợ tóc mẹ như mây gió bay qua đời mình thì còn niềm vui sướng nào hơn.Nhưng rồi cứ mỗi một xuân qua vậy, lòng lại tràn ngập lo âu. Để rồi rưng rức mỗi lần nghe câu hát: "Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi/Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa mẹ càng gần/Dù biết như thế, tôi vẫn phải tin/Tôi vẫn phải tin mẹ đang còn trẻ/Mỗi mùa xuân về mẹ thêm tuổi mới/Mỗi mùa xuân mới con mừng tuổi mẹ". Tôi đã đồng điệu với tác giả ca khúc này rồi."Dị sàng đồng mộng", chúng tôi cùng một nỗi lo, cùng một cảm xúc và cùng một hành động. Đâu ai kháng cự nổi định luật của thời gian. Nếu một xuân nào bàng hoàng tôi không mẹ, xuân sẽ quạnh hiu và lòng người quạnh quẽ. Tôi cứ ngần ngại và lắng lo trước sự mất mát ấy. Nên cứ mỗi độ xuân về, tôi gửi lòng mình theo cánh én để nhắn đến xuân lời ca: "Xuân ơi xuân nếu chẳng vui gì/Hãy đừng, đừng tìm đến chi"…
